ĐÔI BỜ
"Nhất nhật bất kiến
như tam thu hề !"
Thế là đã năm hôm
Chúng mình đà không gặp
Lòng đau như ai xé
Máu tim ứa thành dòng !
Để cõi lòng nát tan
Tình yêu còn bỏ ngỏ
Sao nở đòi chia xa
Trời cao kia có thấu
Đau đớn mối tình sau
Sao ông nở đày đọa
Kiếp nhân sinh bé nhỏ
Đời chưa lắm phong trần
Đôi vai gầy bé nhỏ
Để gánh lấy chuyện đời
Chuyện yêu đương đau khổ
Chuyện trách nhiệm làm người
Oằn đôi gánh trên vai
Đã làm tôi quỵ ngã
Máu tim ơi ! hãy chảy
Cho khô cạn trong tôi
Cho tim thôi ngừng đập
Cho hết chuyện yêu đương
Vì yêu là bể khổ
Chữ tình là dây oan
Đã xiết chặt đời tôi
Vào lưới tình vô tận
Chơi vơi giữa biển khơi
Sóng ơi ! đừng vỗ về
Đừng cuộn vào bờ cát
Tôi muốn mình lênh đênh
Chìm sâu trong biển lạnh
Cùng sỏi đá rong rêu
Đưa tôi vào cõi chết
Để hết kiếp nhân sinh
Lao đao trong đơn độc
Để hết đời đau khổ
Chấm dứt một chữ TÌNH..!
Nguyễn Thế Hoàng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét