NỖI KHẮC KHOẢI NHỚ ANH
Em viết vần thơ nhớ thương khắc khoải
Không suông câu, không trau chuốt văn hoa
Cho cõi lòng em rộng mở thiết tha
Dành riêng anh, anh hiểu cùng suy gẩm
*
Anh có hiểu ? Em yêu anh nhiều lắm
Yêu ! nhớ thật nhiều, mơ ước tương lai
Nếu chậm thư anh, điện thoại mỗi ngày
Nghe nhơ nhớ cõi lòng em ngóng đợi..!
*
Ánh nến buồn giữa cô phòng tắt ngấm
Trong bóng đêm trăn trở bao nỗi niềm
Em ngồi đây nghe lá rụng bên thềm
Lòng chờ đợi...thuyền tình mau cập bến !
*
Gió theo mây lang thang bao nỗi nhớ
Mây hững hờ vang vọng tình dư âm
Mây hợp rồi tan, gió cũng âm thầm
Hoa thẹn thò...giữa chân trời hạnh phúc
*
Gió đưa mây có lời ta nhắn gởi
Sợi chỉ hồng thắt chặt khối tình chung
Những tháng ngày ta đan mối nhớ nhung
Để thành mảnh khăn quàng yêu và nhớ !
*
Em ngồi đây nghe lòng sao chất ngất
Nỗi cô đơn ray rứt mãi không nguôi
Em yêu anh bằng máu quả tim côi
Bằng khối óc, bằng tình em ngay thật
*
Em im lặng trong đêm nghe lòng thổn thức
Cho tình em rạo rực những đợi chờ
Để hương tình đồng điệu giữa hồn thơ
Cho thương nhớ tràn đôi bờ xa cách..!
Nguyễn Thế Hoàng
Nguyễn Thế Hoàng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét